Mọi chuẩn bị cho chuyến du lịch của cả nhà vào đầu mùa hè đã được bàn tính kỹ càng từ trước Tết. Vậy mà, đùng một cái, con gái - sinh viên đại học năm hai - thỏ thẻ, “nhỏ bạn rủ về quê nó chơi một tuần, con chỉ xin mẹ số tiền mua tour là đủ”; thằng em, được thể, nói luôn: “Con muốn đổi cây đàn tốt hơn, con cũng không đi”. Mình bàng hoàng, liếc mắt nhìn sang ba tụi nhỏ, chờ xem chả có ý kiến gì không, nào ngờ, chả chẳng thèm nhìn mình, mặt mày hớn hở, được đó, được đó, phát tiền mua tour, mạnh ai nấy xử là hay nhứt... Mình lảo đảo, đầu như ai đó lấy búa nện vào, công trình chắt chiu dành dụm cả năm để vợ chồng con cái vui vẻ bên nhau, nay toang hoang mây khói. Chẳng còn gì để nói nữa, mình lẳng lặng xách giỏ đi sau khi thực hiện theo đúng yêu cầu của chồng con. Lúc rà khách đi tour, anh chàng chỉ dẫn viên hỏi đi hỏi lại đến ba lần câu: “Chị đi một mình?”. Đoàn mình, phần đông là gia đình hoặc nhóm bạn, cặp đôi, trơ tráo chỉ có mình và một cô bé người Pháp - 18 tuổi. Với dân Tây, đi du lịch một mình là thường nhật, còn với ta, ai cũng thấy lạ, thành thử mọi người cứ dồn ánh mắt về mình, nửa thương hại, nửa tò mò, khiến mình nhiều lần tủi thân muốn khóc, muốn quay về nhà mà tiếc tiền, nên thôi. Đêm trước tiên, chờ mãi đến hơn 23g con gái nhắn tin bẩm: Ba dua ban ve nhau, cu Bin mua dan rui, me yen tam di choi. Mình giận, không thèm nhắn lại, tự nhủ, nếu ở nhà, giờ này còn lu bu dọn rửa đến nửa đêm, nhờ thế mà ngủ được một giấc ngon. Đến 5g sáng, mình theo cô bé người Pháp lao ra biển, vùng vẫy thỏa thích. Hai tiếng sau, mình đã được ngồi nhắm nháp ly trà nóng, hít thở bầu không khí trong lành, lắng nghe tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ... Và chờ buffet sáng. Giữa lúc đó, mình thấy cô vợ của gia đình năm người, chạy hơ hải vào nhà hàng, nhìn quanh quất, rồi đến gần mình hỏi: - Chị có thấy ông xã em đâu không? Mình lắc đầu, cô vợ phân vua, ổng ghiền cà phê, biểu kiếm một ly cho tỉnh táo, đi lâu la rồi mà chưa thấy về. Khổ thiệt, điện thoại di động không cầm theo, kiểu này không chừng trễ giờ đi đảo. Nói rồi cô vợ líu tíu quay ra. Cô này vừa đi thì ba gia đình bước vào, gồm một đôi vợ chồng cỡ 60 tuổi và hai đôi vợ chồng khoảng trên dưới 50. Ba ông chồng vui vẻ ngồi vào bàn, ba bà vợ lẳng lặng tỏa ra đi lấy thức ăn, đồ uống mang về. Ba ông vừa ăn vừa nói chuyện râm ran, thỉnh thoảng lại nhìn sang vợ mình nói gì đó, tức tốc bà vợ đứng dậy, đi lấy thêm món theo ý ông chồng. Đúng 9g thì cả đoàn xuống tàu tham quan đảo. Vừa xuống tàu là cô vợ gia đình năm người chụp lấy áo phao phát cho cả nhà. Trước hết là chồng, hai đứa con, mẹ, và rút cuộc là cô, chiếc áo phao bị gãy một khóa. Hàng ghế bên kia, có tiếng ông 50 đang làu bàu vợ tội béo quá, mặc áo phao không vừa, rồi để mặc bà vợ hì hụi tự tháo giãn dây khóa áo, còn mình thì khoan thai ngồi rung đùi ngắm biển. Tàu ra đảo thứ nhất, hướng dẫn viên hẹn đúng 10g có mặt để sang đảo kế tiếp, hai gia đình ba người, mỗi gia đình gồm một mẹ và hai đứa con đều ra trễ 15 phút, lý do: mấy đứa nhỏ miệt mài chọn quà lưu niệm. Nhìn kỹ, tuy bắt người khác chờ, nhưng cả nhóm đều mặt buồn như nhau. Có cô bé còn đang khóc thút thít, bà mẹ lầm bầm: “Thứ con gì đâu, y như của nợ, biết vậy cho ở nhà với ba mày”. Cô bé phị trả lời lại: “Tại má biểu chớ con muốn đi đâu. Đi với má chán chết, cái gì cũng cấm cản”. Tàu đến đảo thứ hai. Tiếng là tham quan đảo nhưng mọi người không được lên bờ. Một số người mướn đồ lặn xem san hô, hoặc lượn mô tô nước. Có tám người trên tàu tham gia tiết mục này, gồm một cặp kiều nữ đại gia, hai cặp nam thanh nữ tú người Hàn và hai cô gái người Ba Lan. Phía gia đình năm người lại có tiếng bàn cãi, anh chồng bảo vợ đưa tiền, vợ không đưa, bà má vợ góp thêm dầu, lặn có đôi chút mà tốn bằng tiền chợ cả tuần, nhịn đi, mai kia về dưới, ra sông, lặn cho đã. Từ lúc đó, anh chồng không nói gì, ngồi như tượng đá, nhìn đăm đăm ra biển. Cho đến khi các cô gái đẹp trở lại tàu, mặt anh chồng mới giãn ra. Mà không chỉ mình anh, các quý ông còn lại đều như vậy. Bà 60 gọi chồng, rớt kìa, rớt kìa, ông chồng quay lại hỏi rớt gì, bà vợ liếc xéo, rớt con mắt chớ rớt gì... Ông chồng lẩm bẩm, bàliệu hồn. Cùng với những tiết mục mỗi lúc một vui hơn như chương trình văn nghệ hát cho nhau nghe, bữa tiệc rượu trên biển thì tình hình chiến sự cũng càng lúc càng găng. Bà 60 làu bàu, hát như ễnh ương kêu mà cũng xung phong. Bà 50 trừng mắt nhìn theo hướng mấy ông chồng đang đứng ngắm say sưa các nàng tiên cá lượn lờ dưới nước trong bộ cánh bikini. Cô vợ nhà năm người quay sang thầm thì với mình: “Đi nghỉ mát mà mát đâu chẳng thấy, chỉ thấy máu nóng dồn lên đầu. Năm sau đừng có hòng mà đi đâu nữa”. Mình nhớ mấy năm trước mình cũng từng ở trong cảnh ngộ này, thậm chí vừa lên xe, là chồng với đồng nghiệp đã lôi rượu với mồi ra nhậu, để mặc vợ con tự xoay xoả. Có lần, 12 giờ đêm, mình và các chị bạn phải ra biển lôi xềnh xệch từng ông chồng về phòng. Bà nào cũng hận lòng, thề không đi nữa. Thế mà, sau đó lại quên ngay, cứ y như đau đẻ. Tối, chẳng biết làm gì, mình lang thang dạo biển. Vừa qua khỏi cổng khách sạn một chút thì gặp cô vợ nhà năm người đi vào, trên tay là các bọc thức ăn, nước uống, cô giải thích, hồi chiều, ổng với tụi nhỏ ăn không no. Đi thêm một đỗi thì phát hiện phía trước là ba ông chồng cặp đôi 60, 50. Các ông miệt mài vung tay vung chân trò chuyện. Một câu nói khá to lọt vào tai mình: “Ối giời, đi nghỉ mát với các bà ấy, chẳng khác nào đi đày”. Sự thực lúc nào cũng làm ta đau. Nhưng đau để tỉnh ra thì hẳn là cấp thiết. Bạch Hạc |