H là mối ngọn ngành của tôi, mối ngọn ngành vẹn tròn đúng nghĩa, quơ những thứ tôi dành cho H đều là trước tiên. Tôi và H có thể được xem như là bạn dâu rượu trúc mã do 2 bên gia đình có mối quan hệ làm ăn thân thiết. H thua tôi 1 tuổi, rất cao và đẹp trai lại gia đình ấm no nữa nên có rất nhiều cô gái hâm mộ. Và bản thân tôi ngoại hình cũng khá đẹp điều kiện gia đình lại tốt nên cũng có khá nhiều chàng trai theo đuổi. Chúng tôi chính thức yêu nhau từ khi tôi học lớp 10. Thực ra ngay từ lúc 5 tuổi tôi đã gặp H, tôi quý mến H như em trai mình và cũng chưa có ý định gì. Nhưng mọi chuyện thay đổi từ khi tôi học cấp 3 chuyển xuống Sài Gòn học. Noel năm lớp 10 tôi được nghỉ về nhà. Gặp lại H, tôi thấy H thay đổi rất nhiều, tuy rằng trước đây H đẹp trai nhưng vẫn còn nét gì đó rất trẻ mỏ, nhưng bây chừ lại đẹp kiểu chững trạc hơn, H không còn gọi tôi là chị nữa mà chỉ xưng tên. Noel năm đó H đã nắm tay tôi, và nói lời yêu tôi. Tôi rất ngỡ ngàng nhưng thực ra trong lòng tôi cũng có H nên tôi không chối từ. Mối tình của chúng tôi thật đẹp cho dù 2 đứa ở xa nhau và thỉnh thoảng mới gặp nhau. Nhưng nhờ có internet nên chúng tôi vẫn liền giữ liên lạc. Vì chơi với nhau từ bé do vậy chúng tôi vốn rất hiểu và hợp tính nhau, tình ái ngày 1 tốt đẹp. Tuy gia đình khá thân thiết với nhau nhưng tôi không muốn để cha mẹ tôi biết chuyện chúng tôi yêu nhau nên 2 đứa vẫn quyết tâm học hành, phấn đấu cho đến lúc H tốt nghiệp 12 chúng tôi sẽ đi du học cùng nhau và chính thức xin phép bác mẹ cho phép tìm hiểu nhau dài lâu. Nhưng cho đến năm tôi tốt nghiệp 12 xong, tôi chưa có ý định đi du học ngay để đợi H đi cùng thì bác mẹ tôi phát hiện chuyện tình cảm của chúng tôi. Cha mẹ kịch liệt phản đối vì cho rằng H thua tuổi tôi. Nếu 2 đứa tính chuyện dài lâu là không được. Với lại nếu sang bên đó chỉ sợ chúng tôi suốt ngày yêu đương mà không lo học hành.
Tôi rất buốn và H cũng vậy. Nhưng chúng tôi thực thụ yêu nhau nên nhất thời vẫn là nỗ lực cho tương lai. Vậy nên tôi vẫn đi du học trước, lúc đó tôi buồn lắm. H đã an ủi tôi rất nhiều và hứa sẽ kiên tâm học hành thật tốt để sang bên đó và chúng tôi lại được ở bên nhau. Ngay trước khi đi tôi đã quyết định trao thứ quý giá nhất của mình cho H. Lúc đó thực sự cả hai đứa đều rất hạnh phúc và cảm nhận điều thần hiệu của ái tình. Một mình tôi xa quê hương lại chưa quen với khí hậu, môi trường sống nên tôi rất buồn chán và mỏi mệt. Lần nào tôi và H nói chuyện điện thoại hay chat tôi cũng khóc. H thương tôi nên cũng khóc theo. Điều đó chỉ càng làm tôi thêm yêu H, tôi đã hy vọng rất nhiều vào tình của chúng tôi. Nhưng bác mẹ H không cho H đi du học cùng 1 nước với tôi. H đã rất nản và tuyệt vọng, H bắt đầu nản và ăn chơi. Những lúc tôi điện thoại cho H lúc nào cũng là tiếng ồn ào hay tiếng của con gái. Tôi rất buồn nhưng vì yêu nên tôi nguyện dung thứ và tin cậy H. 1 năm học trôi qua như dài cả thế kỉ, tôi mong sao kết thúc chương trình học thật nhanh để về thăm H. Tôi hoàn toàn bất ngờ vì H bây giờ đã không còn là H trước đây nữa. H bấy giờ toàn đồ hiệu, đi chơi chỉ đi những chỗ qua, xài tiền như nước. H vẫn quan hoài và trông nom tôi, nhưng tôi thực thụ thấy cô đơn và thất vọng. H đã không giữ lồi hứa với tôi, H thi trược tốt ngiệp và phải học thêm 1 năm nữa. Tôi vẫn tiếp đợi chờ H, nhưng H không thay đổi mà thay vào đó là 1 lần tôi vào yahoo, thấy những tin nhắn tình cảm của 1 cô gái nào đó nhắn cho H. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi hỏi H, và H đã dìm quờ quạng. Đó là 1 cô bé H quen trong lần đi chơi nhưng không có tình cảm. Tôi không còn tin cẩn H nữa. Thêm vào đó mẹ tôi đã nói cho tôi nghe H làm cho 1 cô bé nào đó có bầu và chuẩn bị cưới. Tôi suy sụp hoàn toàn, tôi không còn muốn nghe H giải thích nữa. Tôi ốm hơn 1 tuần và tôi quyết định phải quên H. 4 năm tiếp theo qua đi mau chóng, tôi không 1 lần hỏi thăm tin cậy về H, tôi cũng không về thăm nhà. Chỉ có bố mẹ sang bên này thăm tôi nhưng cũng không ai nhắc về H. Vết thương lòng trong tôi cũng dần dần khép lại, đôi khi tôi cũng nhớ về H, về những kỉ niệm ngọt trước đây, nhưng tự nhủ coi như không có duyên số. Tốt nghiệp được 1 năm thì tôi hôn phối, theo sự mối manh của bố mẹ tôi. Anh là người Hà Nội, là 1 công viên chức chức quốc gia, ngoại hình khá, gia cảnh tốt lại có tiên đồ. Tôi cũng không đợi mong gì hơn nên gật đầu đồng ý làm vợ anh. Ngày cưới, tôi gặp lại H. H giờ đã là 1 người đàn ông trưởng thành. H làm ông chủ của nhà hàng và khách sạn. Gặp lại H, trái tim tôi không khỏi xao xuyến và tôi đã rơi nước mắt ngay trong ngày cưới của mình vì H. Đám cưới xong tôi ra Hà Nội sống cùng chồng sắp cưới nên cũng không còn thời cơ nào gặp lại H. Nhưng tôi chẳng thể quên được ánh mắt H ngày tôi cưới. Ánh mắt ấy thật buồn cũng giống như tôi. Sau 3 năm chung sống vì quan điểm sống không giống nhau và quan trọng hơn là không có ái tình nên tôi và chồng tôi đã ly dị. Thời kì gần đây tôi có tạo account trên face book và vô tình tìm được facebook của H. Thật bất ngờ khi hình avatar của H là hình của tôi năm tôi học lớp 10 trong đêm Noel ấy, nụ cười lúc ấy của tôi thật oắt. Cho đến hiện H cũng chưa lấy vợ. H cũng kể quơ sự thật về chuyện xưa cho tôi nghe. H bảo những chuyện đó chỉ là do mẹ tôi muốn làm vậy để tôi quên H. Tôi rất shok khi biết được điều đó, nhưng hiện nay tất cả đã là muộn màng. Tôi kết giao với H. Hôm sau tôi và H có chat trên mạng. Cho đến giờ H cũng chưa lấy vợ. H cũng kể tuốt sự thật về chuyện xưa cho tôi nghe. H bảo những chuyện đó chỉ là do mẹ tôi muốn làm vậy để tôi quên H. Tôi rất shok khi biết được điều đó, nhưng hiện thời vơ đã là muộn màng. Tôi mong H hãy quên tôi đi. Tôi cũng có nói tình cảnh ngày nay của tôi cho H nghe, nhưng không ngờ ngay hôm sau H bay ra Hà Nội gặp tôi. Chúng tôi đã tâm tư chuyện xưa rất nhiều, về những kỉ niệm, những xốc nổi của tuổi trẻ, những sai lầm. Thời gian trôi qua như 1 con thoi, nghĩ lại tôi vẫn chưa bao giờ quên H và trong lòng tôi sớm muộn chỉ có H. Tôi nhận ra sự tình thật của H vẫn ấm áp như Noel năm đó. H muốn cùng tôi làm lại từ đầu. Nhưng tôi không biết phải làm sao vì tôi hạnh phúc nhưng vẫn có cảm giác mặc cảm. Gương vỡ liệu còn có thể lành sau gần chục năm? |