Hôm ấy, một buổi chiều mùa đông sau khi tan học, chỉ vì một lời thách thức tối đã đi vào một ngôi nhà và sử dụng heroin
Tôi không thể hình dong được lần trước nhất dùng chất ma túy ấy là giây khắc sợ hãi hay tự hào về bản thân mình vì dám làm những gì mà người khác không dám.
Lời “thú tội” ấy hình như cũng giúp không ít bậc bố mẹ hiểu thêm những xử sự thực tại khi nuôi dạy những người con của mình.
Ở gần em, tôi được chứng kiến những tâm huyết của tuổi trẻ, những niềm vui và những mong ước mà em ôm ấp tôi khát khao được lương thiện. Chính tình yêu ấy đã tiếp cho tôi sức mạnh vật lộn với những cơn thèm thuốc, tiếp cho tôi niềm tin và sự mong để sống và được tiếp cuộc sống này. Chỉ biết rằng từ sau ngày hôm ấy, thế cuộc tôi đã “sang một trang khác”.
Năm 19 tuổi tôi bị gia đình phát hiện trong một lần dùng “thuốc”. Tôi bắt đầu thấy hối hận, hối hận, thương cha mẹ khôn xiết và muốn làm lại ắt từ đầu. Thời kì sau đó tôi bị bắt đi trại cai nghiện, đây là lần trước nhất kể từ khi sinh ra tôi cảm nhận đầy đủ về cuộc sống không có tự do. Để có tiền thỏa mãn cơn nghiện, mới 15 tuổi nhưng tôi đã biết móc túi, lường đảo, buôn bán ma túy và chăn dắt gái mại dâm, đồng thời thành một “con quỷ” thực thụ trong gia đình.
Tôi mơ ước rằng trước những lời chia sẻ trong cuộc sống thực thụ của mình sẽ mang đến cho mọi người niềm tin với cuộc sống đầy cám dỗ này! Nguyễn Quang Mạnh (Nam Định, ngày 10/8/2013).
Nhưng rồi tới một ngày chỉ với chút hiếu thắng của cái thời “trẻ con” đã đưa cuộc thế tôi sang một bước ngoặt lớn. Nhờ có em giờ đây tôi có thể tước bỏ lớp mặt nạ của một con quỷ để sống trong tình thương tình và sự hạnh phúc của ba má tôi, để tôi được sống một cuộc sống thường ngày như những người nhà của tôi vẫn ước mơ.
Chính ma túy đã biến tôi trở thành một tên “lưu manh” theo đúng nghĩa của nó. Như người ta nói “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” khi sự điêu trá, lừa lọc không thể mãi che đậy được “hình hài một con quỷ” đang lớn dần trong tôi.
Nhìn mẹ cười trong nước mắt của hạnh phúc khi thấy tôi đã từ bỏ ma túy thực sư tôi bỗng thấy yêu cuộc sống này quá. Và sau đó để trả ơn em đồng ý làm bạn với tôi. Cuộc sống của tôi lúc ấy còn đáng sợ hơn cuộc sống của một con quỷ.
Khi phải chứng kiến những giọt nước mắt trên khuôn mặt gầy đét của mẹ thì tôi khao khát một cuộc sống lương thiện nhưng chính tôi cũng bất lực với bản thân.
Tình ái đó đã giúp tôi thêm gan dạ để kết thúc cuộc sống của một con quỷ đầy tội lỗi. Khoảnh khắc đó trái tim tôi như nghẹt thở và tôi muốn biến mất ngay khỏi cuộc sống này để cha mẹ tôi không phải sống trong đớn đau khi chứng kiến con trai mình đang chết dần mà họ lại bất lực. Giờ đây nó vẫn còn sống, ít nhất mẹ vẫn nhìn thấy nó qua khung sắt của trại giam… Vào một đêm đông giá rét, tôi trở về nhà trong cơn say thuốc, tôi vô tình thấy bố ngồi thu lu một góc nhà trong bật đèn.
Tôi còn nhớ như in cái khuôn mặt đầy đớn đau,vật vã, vô vọng của mẹ khi phát hiện ra đứa con trai duy nhất bị nghiện.
Một buổi chiều mùa thu, tôi tình cờ gặp em trong căn ngõ hẻm khi em bị người bạn của tôi cướp mất chiếc túi xách. Em nhìn tôi bằng đôi mắt cầu cứu và phút giây đó sự lương thiện của một con quỷ trong tôi lại nổi lên. Mỗi khi nhìn thấy ma túy là bao lăm cầm cố, bao lăm ăn năn, bao lăm thế của tôi lại tan thành mây khói. TÔI LÀ MỘT “CON QUỶ TRẮNG” Tôi – một chàng thanh niên 30 tuổi với những chuỗi kí ức về tuổi thơ đầy rẫy nỗi nhục nhã, ê chề, đau đớn và dằn vặt khi phải trốn trong cái vỏ bọc của “một con quỷ đội lốt người”.
Còn nhớ, năm ấy tôi mới 14 tuổi, một cái tuổi quá xốc nổi, chưa nghĩ suy gì sâu xa ngoài việc vượt qua những trò khiêu khích của bạn bè để chứng tỏ khả năng của bản thân.
Khi còn nhỏ tôi là một cậu bé ngoan ngoãn sống trong vòng tay xót thương của bác mẹ và cô em gái nhỏ. Qua ánh sáng của tàn thuốc lá tôi phát hiện hai hàng nước mắt đang chảy dài trên gò má gầy guộc, hõm lại của bố.
“Chất trắng”đã đeo bám lấy cuộc đời tôi như hình với bóng và nó từng bước tàn phá thế cục tôi cả về thân xác và tâm hồn, nó đã cướp mất thời trẻ trai của tôi cùng bao nhiêu nước mắt và sự đau đớn của bác mẹ tôi. Thế nhưng, thảy lại trở về vạch khởi hành khi chỉ 1 tháng sau khi ra khỏi trại tôi lại đấu đi vào con đường nghiện ma túy. Tôi có thể cảm nhận được vì tôi mà mẹ đang chết dần trong đớn đau, chết dần trong tuyệt vọng, chẳng khi nào tôi thấy mẹ nở một nụ cười hạnh phúc, có thì cũng chỉ là cười khi thấy tôi trong trại giam.
Những buổi chiều cùng em đi nói quanh Hồ Gươm hay những trò tinh nghịch mà em bày ra trêu tôi khiến tôi càng khao khát được sống thái bình. Và rồi, em đã đến bên tôi như một cơn gió giữa trưa hè nóng bức, em đã thổi lên trong tôi một khao khát được sống cuộc sống của một con người, em đã khiến những mầm sống trong tâm hồn tôi trỗi dậy.
Mẹ cười vì đứa con trai duy nhất mà mẹ chín tháng mang nặng đẻ đau, đứa con trai mà mẹ đã chăm nom, lo âu từ khi nó chào đời, khi nó lẫm chẫm đi những bước đi trước tiên bằng chính đôi chân mình và cất những tiếng bi bô gọi “mẹ”.
Ảnh minh họa. Tôi đã yêu em. Cám ơn vì em đã đến bên thế cục tôi trao cho tôi một niềm tin để tôi có thể vững bước hơn trước những cám dỗ của thế cuộc.