Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Siu Black – vì đâu nên ngày hôm nay nỗi?.

”  Dù nghe chừng, là minh mông lắm… Như Tùng Dương từng nói: “Cứ bảo ca sĩ phải thống khổ mới hát hay

Siu Black – vì đâu nên nỗi?

“Một giọng ca hiếm, độc đáo, độc nhất và khó bắt chước, lặp lại trong showbiz Việt, bởi một chất giọng mạnh mẽ, tràn ngập năng lượng và đáng kể là tự nhiên, hào phóng hết sức, không hề lên gân, màu mè” – nói như nhạc sĩ Võ Thiện Thanh.

Hương cao nguyên còn đó thắm đượm trên đôi môi. Dễ tính trong nghề nghiệp, ở Siu hẳn nhiên không phải là những chọn lọc dễ dãi như thấy ca khúc dở cũng hát, thấy người ta làm gì mình làm nấy…, mà ở đây, đáng tiếc là sự dễ dàng thỏa hiệp và bằng lòng cảnh ngộ, không đòi hỏi đất hơn ở mình, không cầu toàn mình nhiều hơn, không dám mạo hiểm với cái mới (trước khán giả) và là sức mạnh tiềm ẩn trong mình…” Và bởi thế, những nỗi buồn về đời riêng ở Siu, có thể ai cũng nhìn thấy, nhưng những nỗi buồn về sự nghiệp – tưởng là hiện lên rõ nhất, thì thỉnh thoảng lại “chìm dưới cơn mưa” của những lời khen.

Hoặc cũng đã lén thử rồi đó nhưng cú nào không thật ưng là y như rằng cú đó trật lấc! Mà những lần đó, tôi buồn ghê lắm, tôi buồn hết một đêm luôn vậy đó! Ai nói tôi xấu, tôi béo tôi không buồn, không quan tâm nhưng tự mình cảm thấy mình hát không tới, thì buồn lắm!.

Hay như Đàm Vĩnh Hưng là: “Một giọng ca không thể bỏ phí, với bất cứ giá nào và trong tình cảnh nào, nếu tôi là Siu, và có được một giọng hát tiệt đến thế: Độ lên cao, độ mở sáng chói, lúc là lửa lúc là lụa, chỉ cần cất lời là thuyết phục được người nghe ngay, hút hồn ngay. Trong khi, các chủ nợ chỉ có một cánh cửa độc nhất để gõ, đó là Siu….

Mai em đi trong câu hát, nỗi buồn dâng xa gần Ly cà fê như bịn rịn, rót vào đêm rượu cần. Phần nào đó, không chỉ trong đời riêng, Siu còn ít nhiều đơn côi trong sự nghiệp, xét trên góc độ êkip. Dù rằng đã “rào đón” cẩn thận như thế rồi nhưng tôi đoán chừng Siu không được thoải mái cho lắm với so sánh đó (cùng một số góp ý khen chê trong bài) nên hẳn là vì thế mà khi tôi nhắn xin địa chỉ gửi báo biếu thì chị tuyệt nhiên không giải đáp, dù chỉ là một chữ “OK” lạnh lùng như chơi thấy ở Thanh Lam.

Một giọng rock không có đối thủ, tự nhiên khôn xiết, có sẵn từ trong máu thì mới có thể tự nhiên đến thế, đời đến thế, đến mức chỉ cần Siu khẽ lắc hông, gằn giọng một chút thôi, là tức thì có ngay rock, mà là rock thứ thiệt, nguyên bản, đậm đặc, giữa rất nhiều thứ rock giả…”.

Chùm bài đó, chúng tôi lấy tiêu đề chung là “Siu Black – Susan Boyle của Việt Nam?”, lẩy từ một so sánh của nhạc sĩ Võ Thiện Thanh, khi muốn nhấn mạnh sự “của hiếm”, độc đáo, không có nhiều trên thế giới, cộng với hình ảnh “bà mập hát” ở chị. Như chính Đàm Vĩnh Hưng đã gần như… lạc giọng vì tiếc giùm cho Siu: “Bạn thử vào bar nghe Siu hát nhạc ngoại đi, và số 1 phải là dòng Mỹ da đen – món Siu chuyên trị hát bar đó! Nhưng không hiểu sao Siu lại không tận dụng, không tung nó lên sân khấu.

Nhưng tôi thì chẳng thể không nghe lại những “Ly café Ban Mê”, “Em muốn sống bên anh trọn đời”… và nhất là “Và ta đã thấy kim ô”, vào cái hôm chị quyết định trở lại, trong một chiếc váy lẽ ra không nên chọn, và một vẻ mặt “như tội phạm” (từ của Phương Thanh), “anh hùng khi đã sa cơ cũng hèn” mà tôi tiếc là mình đã trót nhìn, dù chỉ là trên ảnh.

Và như rocker Nguyễn Đạt: “Siu lẽ ra đã có thể trở nên một rocker đẳng cấp trong khu vực”… Quả thực là đau xót!  Một sự nghiệp không may mắn như người ta vẫn tưởng  Trong đời làm báo của mình, tôi và một nhóm bạn đồng nghiệp từng có dịp được thực hành một chùm bài rất kỳ công về Siu Black, một phần vì format của chuyên mục đã “cấp phép” cho bài viết một “lô đất rộng chưa từng thấy” để chân dung người nghệ sỹ được soi rọi rõ nhất từ rất nhiều góc nhìn.

Nên có những đường đi nước bước về sau này của chị, chưa nói là trong kinh dinh, mà mới chỉ nói trong sự nghiệp ca hát, cũng đã cho thấy Siu không được “tỉnh” cho lắm. Đỉnh cao thì ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng cái sự “càng cao thì gió càng lay” thì không phải ai cũng có thể nhận ra.

Dù sau đó, tôi có chú ý thấy có một bài trong số đã được chị (hoặc fan của chị) lặng lẽ đưa lên trang web riêng của chị. Trời đất nghe Siu hát món đó mới là đã, đã cực kỳ luôn! Tại sao lại phải để phí phạm một giọng hát trời cho như thế, quá tiệt, lại không đụng hàng? Vậy vì sao không đi đặt bài, trời ơi đất hỡi? Hoàn toàn có thể lật ngược tình hình!.

”. ”. Mà đau xót hơn, đó là do D. Thế nên, Siu cười đấy, bằng một giọng cười “hơn người” và không “đụng hàng”, nhưng cũng là Siu đau đấy, như chính chị từng tỏ với tôi, về cái bi kịch “không còn Nguyễn Cường” ở chị: “Chưa nói đến chuyện ra đĩa, mà tìm một bài mới, vừa ý mình, vừa tai khán giả để hát trên sân khấu hiện nay sao khó quá! Mà chấp nhận hát một bài mình không ưng, tôi không làm nổi.

- Một người bạn trai của Siu Black, kẻ đã chịu mức án bảy năm tù với tội danh lừa đảo, để lại, khiến Siu có nhiều khúc mắc không biết phải tỏ cùng ai. Và sai lầm của Siu, phải chăng là đã không dạn dĩ trưng ra trước công chúng một Siu Black khác, thay vì một Siu Black của Nguyễn Cường, và sau đó, là Siu Black – ghế nóng, chỉ vì một nỗi tiếc: Không có một Nguyễn Cường thứ 2 – như Siu nói? Đó là một Siu Black khác như một bộ phận công chúng hẹp hơn đã từng bắt gặp chị ở quán bar, nơi Siu thậm chí đã mạnh bạo chọn hát Trịnh Công Sơn và Phạm Duy – như chị tiết lậu, hay đáng kể hơn, là nhạc ngoại.

Đủ để khiến Siu, sau Nguyễn Cường, là gần như tắc tỵ, khi “người phụ nữ phố núi” tất nhiên khó mà có được một cái đầu “tinh quái” cỡ như “người phố” Đàm Vĩnh Hưng, cũng như một êkip đủ mạnh phía sau, giữa một showbiz không thế thiếu chiêu trò.

“Vì ta từng thấy quạ ngày nào trên cao nguyên…”  Tôi không biết những ngày vừa qua, người ta sẽ lên mạng tìm nghe Siu nhiều hơn, để tìm lại cho mình một Siu Black vừa “đi vắng” hay trái lại, ít nhiều là “tẩy chay” chị.

Để giờ đây ít nhiều là ám ảnh buồn rất khó cất khỏi mình mỗi khi muốn “bảo toàn” một Siu Black quyền năng từng là ấn tượng quá sâu đậm trong mình… Và khi ngồi viết bài này, tôi cũng lại thêm lần nữa click chuột, và ngỡ ngàng nhận ra: tuồng như với Siu Black, không chỉ sự cô đơn mà ngay chính những câu hát nằm lòng ở chị cũng chính là một “nghiệp chướng”:  “…cấp em ra đi, đi qua lời ước thề Những ngọn sóng bờ mê, vỗ lòng ta tái tê cấp em ra đi, đi qua lời bão dông Những ngọn gió mùa đông, se lòng ta cay đắng…” “.

Ca sĩ Siu Black. Chính là bản Đàm Vĩnh Hưng nói về Siu mà mới đây, nhiều báo đã trích dẫn để “kích” Mr Đàm góp mặt trong đêm diễn ủng hộ Siu do một đồng nghiệp “không đội trời chung” với anh khởi xướng. Dù vẫn là đôi mắt ầng ậc nước ấy, khiến những ai là fan của chị quả thật cũng cảm thấy “không dám nhìn vào đôi mắt ấy” và “trái tim muốn vỡ tan…”.

Và sự rộng dài của Siu Black khi được đặt vào đó cũng khiến chị hiện ra đầy đủ và góc cạnh nhất từ 6 góc nhìn: Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, Phương Thanh, nhạc sĩ Võ Thiện Thanh, rocker Nguyễn Đạt, nhà báo Ngô Bá Lục và cả cậu con trai Nguyễn Siu Hiếu của chị, cùng bài phỏng vấn nhân vật chính với rất nhiều day trở, lật mở.

Hương cao nguyên còn mãi tiếc trời mây xa xôi…”  Khi chẳng dễ đâu mà, việc giữ một ai đó ở lại bên mình trọn đời. Huống hồ, là giữ mình, giữa những miệng vực cô đơn và cả những sức ép vô hình hay hữu hình trong showbiz, với một người “từ núi xuống đồng bằng”… Và dù với bất cứ lý do nào, thì những người mến mộ chị cũng cảm thấy thật đau xót như vừa phải “tiễn đưa” một Siu Black mạnh mẽ, hồn nhiên mà họ từng yêu quý.

Ai bảo tôi chưa đi đặt bài? Tôi từng đặt khá nhiều là đằng khác, nhưng thứ tôi nhận được, tôi thuộc không nổi, tôi mất hàng ngày trời đánh vật với nó và rút cuộc thì đành chào thua. Và vì không thể “lật tình hình” nên đôi lúc, thậm chí là nhiều lúc, đã có đất dành cho sự thỏa hiệp? Như Đàm Vĩnh Hưng đã góp ý với đàn chị: “Điểm yếu của Siu có nhẽ chính là sự đơn giản và dễ tính.

Và trong phút lắng lòng, Siu đã thích rằng thực ra không phải vì chị lười ra album hay làm show mà một phần quan trọng là giọng của chị rất kén bài (điều mà chính Đàm Vĩnh Hưng cũng như nhà báo Ngô Bá Lục đều nhận xét). Nhưng tôi nghĩ, nếu đứng trên sân khấu mà chân còn không vững thì làm sao mà cất giọng nổi…”, hả giời? Trong một diễn biến mới nhất, thì khoản nợ (có lẽ lớn hơn cả 2,5 tỉ đồng) mà Siu đang phải oằn lưng gánh thực ra không hẳn là do chị kinh dinh thua lỗ và bài bạc như những nguồn tin chính thức hay không chính thức trước đó đã đưa ra.

Mặc dù, so sánh đó theo Đàm Vĩnh Hưng là chưa chuẩn xác vì Siu không cần phải đợi chờ lâu đến thế, mà đúng hơn, chị lừng danh lâu vào hàng hiếm có. Và khi sự nghiệp (ít nhiều là) tắc tỵ, cộng với “tình riêng bỏ chợ”, giọng ca mạnh mẽ khi xưa lại càng dễ mềm yếu? Như Đàm Vĩnh Hưng từng tỏ ra cảm thông (trước khi buông lời bàng quan “trái đắng tự chịu” – hẳn cốt yếu là vì mối hiềm khích với Phương Thanh?): “Ừ có thể lắm, nữ giới mà, quả là khó khi không tìm được, hay mất đi chỗ dựa, khi họ luôn phải đứng trước những lựa chọn không dễ dung hòa giữa sự nghiệp và gia đình, “thắng” hay “thua” cũng đều dễ nhận về mình phần thiệt… Ở Siu, tôi cũng ngờ rằng có những lúc chị ấy “buông” có thể còn vì những sức ép tinh thần từ sự đổ vỡ của hôn nhân, thêm vào đó là những gánh nặng toan lo cũng dễ khiến một nữ ca sĩ ở vào tuổi chị ấy càng dễ bất mãn, bức xúc trước một thị trường âm nhạc mà cái nhận được nhiều khi không tỉ lệ thuận, không tương xứng với những nỗ lực sáng tạo, sức cần lao, tiền tài bỏ ra…” Chỉ mong sao, những câu hát xưa vẫn còn đó, không chỉ là kỷ niệm, mà còn như một lời hiệu triệu, để những phút yếu lòng, Siu có thể vịn câu hát đứng dậy, như cái cách người văn Phùng Quán ngày nào đã từng “vịn câu thơ mà đứng dậy”:  “…Vượt lên mệnh cớ sao không ? Vượt lên chính mình cớ sao không ? Câu ca xưa, còn gọi ta mãi mãi, ngẩng đầu lên! ….

Nhưng đó thực thụ là một cụm bài đã giúp làm vỡ ra được khá nhiều điều về Siu và ít ra cho thấy: Sự nghiệp của Siu thực ra không hề tiện lợi như người ta tưởng, kể từ sau khi chị có được cuộc gặp cơ duyên với Nguyễn Cường trong âm nhạc.