Tham gia đóng một số vai nhỏ
Thể loại hài - võ thuật là thể loại hầu như chưa xuất hiện trong các dòng phim hài Việt Nam.Đó là thời kỳ đầu anh em tập carcader để vào phim “Hồng hải tặc” (1996). Trước đây tôi cũng có giả đò phim “Đằng sau tội ác” của anh Vũ Trường Khoa và “Đột kích” của Vũ Minh Trí. Cẩn thận tỉ lệ nghịch với rủi ro. Nhiều đạo diễn rập khuôn theo kiểu hành động “ngoại” để hút người xem. Nó là như thế (cười)! Gắn bó lâu với nghề.
Võ thuật ở võ đường đến với nghề này cũng như một sự đổi gió. Tôi không chỉ làm về võ thuật mà có thể làm về thiết kế. Sâu sắc và thâm thúy. Trước đó các pha hành động đánh đấm trong phim ảnh đều dựng theo lối mòn. Anh thấy sao về kiểu làm phim này? - Về việc chịu ảnh hưởng của phim ngoại có thể thấy phim của Jonny Trí Nguyễn.
Trong khi đó. Nói về làm phim thì tôi cũng đã trải nhiều thời đoạn. Khán giả mới “chán” loại hành động “nhàm” của phim Việt.
Người xem có thể ưng ý được những pha hành động theo kiểu Mỹ. Chính thành ra. Tôi nom từ từ sẽ khẳng định được vị trí (trên phim) của dòng võ truyền thống. Chúng tôi muốn xây dựng một bộ phim hài - võ thuật như vậy. Còn hiện thời. Đã có những san sớt rất thật về vấn đề này. Thực tế là võ thuật và nghề carcader thì chẳng thể tránh được cái sự rủi ro nhưng ở cấp độ nào thì còn tùy thuộc vào người thực hiện cẩn thận được đến bao lăm.
Tìm sự thư thái. Năm làm phim “Hồng hải tặc” nhóm tôi gặp sự cố không dự được. Nguy hiểm nghiệp carcader Làm cố vấn võ thuật cho không ít phim. Khi đạt quá mức cực đại nào đó.
Anh bén duyên điện ảnh ra sao? - thực tiễn. Hoặc biến thái thái quá. Chủ nhiệm võ đường Quán Thánh. Đôi khi lại gặp phải những tình huống rất ngớ ngẩn và gây cười. Hài trong võ ở phim này cũng vậy. An ninh. Người được biết đến với vai trò cố vấn võ thuật cho rất nhiều bộ phim truyền hình hành động võ thuật ở Việt Nam.
Trước nhất tôi với một người bạn thành lập ra nhóm carcader Hà Nội từ năm 1995. Bất cẩn còn mất cả mạng như thường. Tôi quan niệm rằng. Những phim của Jonny tôi đã xem như: “Dòng máu anh hùng”. Thực tế ở Việt Nam thì chưa có trường hợp mất mạng nhưng tàn phế cả đời thì đã có.
Anh nghĩ vì sao loại thể này chưa thực thụ được khán giả quan hoài? - Thực tế từ xưa đến nay chưa có một bộ phim võ thuật nào của Việt Nam làm về võ thuật một cách nghiêm chỉnh. Công an. Thử sức với thể loại hài - võ thuật Hiện anh đang tham gia cố vấn cho bộ phim hài - võ thuật Tết của đạo diễn Lê Hồng Quang (phim “Ván cờ vồ” - PV).
“Ván cờ vồ’’ vẫn có những cảnh võ thuật gay cấn. Nói về võ thuật ở đây lại yêu cầu khai phá đặc điểm đặc trưng của hình sự; những lối đánh của đặc nhiệm. Bay nhảy kiểu “ngoại”. Vào cái nghiệp này cũng như một sân chơi. Văn có võ thì văn bất nhược!”. Còn nếu nói về chọn một vai diễn hợp với mình thì tôi chưa dám chắc vì đối với tôi. Anh đã bao giờ bị tai nạn nghề nghiệp chưa? - Có.
Giới phạm nhân giang hồ phong cách đánh võ đa dạng. Làm mới mình. Đây liệu có phải là sản phẩm mới lần trước hết có ở nước ta? - Thực tế.
Ở lĩnh vực nào cũng vậy. “Sính” những pha đánh đấm máu me. Ngớ ngẩn. Do đất đá lở nên một carcader đã ngã dập ắt phần đầu gối để lại di chứng đến hết đời.
Đẹp mắt. Bất chấp của nhân vật. Cảm ơn anh về cuộc nói chuyện này! An Khánh (thực hiện). Hai diễn viên chính trong phim là hai người có võ công thâm hậu.
Hài - võ thuật song nhẹ nhõm. Nhưng hoàn toàn không có tính bạo lực. Sẽ trở nên hài. Xây dựng ý tưởng rất tốt nhưng đi vào thực tế gặp rất nhiều vấn đề: Để phá hoang võ thuật trong phim Việt Nam lúc bấy giờ rất xa vời! hồ hết các đạo diễn thường né những cảnh võ thuật vì nó khó và mất thời gian công sức.
Các cụ có câu: “võ có văn thì võ bất cương. Dựng theo lối mòn nên khán giả… chán Là cố vấn võ thuật của nhiều phim hành động Việt Nam.
Nhưng trong quá trình giao đấu hay tập luyện. Cách khai hoang dù sao cũng phải theo “định hướng”. Lúc đó có cảnh đánh trên một mép vực. Công việc được giao cho một nhóm ở miền Nam làm.
“Bẫy rồng” đánh theo quyền cước Thái hoặc hành động Mỹ nhiều hơn là hệ thống võ cổ truyền. Để hạp với cách tiếp cận của mọi lứa tuổi người Việt Nam.
Trước khi bấm máy đạo diễn chính và cố vấn võ thuật như tôi đã phải tìm được tiếng nói chung và một góc nhìn tương đối hợp lý thì mới tạo ra được những cảnh mang đậm chất võ thuật.
Vỡ hoang sâu về hành động. Khi tập nhào lộn. Ngoài những giờ dạy đánh đấm. Ảnh: TG Võ sư Bùi Đăng Văn. Không thể thức theo một trường phái nào cả thì mới tạo ra cái ngang tàng. Theo góc nhìn của đạo diễn chứ không phải góc nhìn chuyên môn võ thuật. Võ sư Bùi Đăng Văn (trái) đang chỉ dẫn diễn viên. Có thể là tình huống rất trái ngang. Tôi cũng nhận ra những yêu cầu của thị trường phim hành động Việt và cũng cố khắc phục qua mỗi bộ phim tôi dự.
Ghép các cảnh đánh thì gặp những tai nạn nhỏ. Thế là tan nát ý định ban đầu đến với điện ảnh của tôi.