Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Chùm thơ xuân đường chia sẻ ngay già tặng độc giả trẻ.

Tác giả bài ‘Người Hà Nội’ 2

Chùm thơ thầy giáo già tặng bạn đọc trẻ

Dòng sữa mấy nghìn năm giang san có khi nào đẹp thế này chăng?2 1. Đá trắng triệu năm biến thành vệ nữ Ta gieo vào vũ trụ Má đỏ môi hồng Em triệu năm em có nhớ không? Sẽ chẳng còn gì mai nữa Khi chúng mình run sợ Lời nói thầm của lũ dế con Khi ngôi sao nằm giữa vòng tròn Ai bóc rừng cây tìm đá trắng Ta bóc đá trắng thành em Ta tước thời kì dệt vuông lụa mỏng Che em khỏi lóa ánh đèn Đá trắng thành vệ nữ Trắng tóc nghệ nhân già Ta như ngựa hoang trên đồng cỏ cháy Tìm về một khúc dân ca Đá trắng đâu phải lỗi thời gian Lá rụng đâu do mùa thu tới Em ơi.

Ai đợi chờ? Lang thang trong chiều vắng Ta không đi cùng người Em tìm bếp lửa ấm Còn ta tìm sao rơi Nam định 3. 2004 Đá trắng Đá trắng triệu năm biến thành vệ nữ Em triệu năm thành đá trắng chờ ai Ta triệu năm thành gió thở dài Thổi vào đá trắng Sẽ là hư vô Sẽ là lặng yên Sẽ là nương dâu biển rộng sông dài Chỉ có con gái con trai Mãi tìm nhau. Hãy đợi Mầm xanh rồi lại nhú trên cành Ta triệu năm lại vẫn là Anh Em triệu năm sẽ là Vệ nữ Hà giang 6/ 2005 SÔNG HỒNG Gió đưa hoa cải về giời Rau răm ở lại chịu nhời đắng cay Rừng đã thành hồ.

Ý thơ Chế Lan Viên 2/2012. Nỗi nhớ Vòng xoáy thời kì có gì đáng sợ Với trái tim của cậu bé mù Em hãy ngủ đi. Núi Vọng phu Ai ngày xưa đứng đó Mắt dõi tìm chơi vơi Biển xanh hòa đẫm lệ Lệ vẫn rơi. Nguyễn Đình Thi.

Chim về đâu làm tổ Người đã xa rồi gửi về đâu nỗi nhớ Sông Hồng nước cạn nhất trăm năm Ông Nguyễn Đình1 ơi. Ngủ đi.

Một thời đạn lửa Thuyền ai đó ghếch chèo nơi bãi giữa bờ bến nào em khóc giữa đêm đông? Bến bờ nào đoàn chiến sĩ sang sông Còn ai nữa khóc thương hồn trẻ? Và ai nữa đau nỗi đau nỗi đau của Mẹ Hỡi sông Hồng.

Ngủ đi… Trong gió có lời ru. Thánh Thơ chỉ một nơi này Song Thánh. Đòn gánh trĩu vai gầy Thánh Gióng. Trời Nam ngàn năm đâu có Đâu cảnh cũ thuyền câu và tiếng gõ Đâu la đà cành trúc với gươm khua? Con tìm về sông mẹ của ngày xưa Một thời bão giông.

Dậy nuôi tằm Đường Cổ Ngư bàng bạc ánh trăng rằm Lam Sơn sắc còn vương hồ Lục Thủy? Bày nai tơ giữa cánh rừng chân lý Khói bụi mờ đâu phải lúc sương buông Chiều Tây hồ lặn mất cả tiếng chuông Bày nghê đá dỏng tai nghe nhạc trẻ Sao chẳng thấy mây chiều trong mắt mẹ Cầu Long Biên. Chén không đầy Một mình trên đồng vắng Bỗng gặp câu thơ xưa Thương cánh cò lặn lội Nơi bến sông sương mờ Dòng sông đời cuộn chảy Thuyền trăng trôi lững lờ Bên bồi và bên lở Bên nào dành cho thơ Chiều không buông sắc tím Mưa nhòa gốc bàng khô trơ thổ địa cánh cò trắng Dạt vào trong câu thơ bềnh bồng tay lái mỏi Đò quan không người đưa Bảy đèo và cửu tuyền Ai mong.

Còn rơi Ai ngày xưa đứng đó Mênh mang một khoảng trời Chim chiều về non biếc Sao không về người ơi Ai ngày xưa đứng đó Dáng in trong nắng chiều thời gian ơi quay lại Cho nàng tìm người tình Lạng sơn 1967 Nơi bến Đò quan Nơi bến Đò quan mưa bay bay Tri âm nâng chén.